Giải lao bằng cách nhâm nhi những bài thơ tình của Onga Bec gon
Anh hãy trở về - Onga Becgon
Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thuở như cuộc đời như chim, như nắng
Như tuổi thanh xuân hạnh phúc vô bờ.
Anh bây giờ đã ở rất xa
Khoảng cách bao la xoá nhoà hình dáng
Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm
Chẳng thể nào cháy lửa nũa đâu anh.
Chỉ mình em có lỗi, chỉ mình em
Vì đã vội buông anh ra quá sớm
Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh
Ôi lòng thèm khát chẳng thể nào nguôi...
Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thuở của cuộc đời như chim, như nắng
Như tuổi thanh xuân hạnh phúc vô bờ.
Vì năm tháng đổi thay em bây giờ đã khác
Hát khác xưa rồi, và khóc cũng khác xưa
Em đã khác xưa rồi, em đã khác xưa
Ôi cuộc đời sao trôi nhanh quá!
Em đã già đi anh không nhận ra nữa
Hay là anh có nhận ra chăng?
Em không cầu xin tha thứ nơi anh
Cũng chẳng thề nguyền những điều vụng dại
Nhưng em tin nếu anh quay trở lại
Nếu anh còn nhận được ra em
Những bực tức nhau ta sẽ nguôi quên
Ta sẽ lại bên nhau sóng bước
Ta sẽ khóc như chưa bao giờ được khóc
Mà chỉ hai ta mới hiểu vì sao.
Không Ðề
Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngây thơ một bài thiếu nữ
"Ngôi sao cháy bùng trên sông Nhêva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà"
Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý
Dù chuyện xong rồi, anh xa cách thế
Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa.
Lớp trẻ lớn lên giờ lại hát theo ta
Lại nhắc lại vị ngọt ngào thuở trước
Vẫn sông Nêva chiều tà ánh nước
Những nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh? EM ĐI TÌM ANH
Em đi tìm anh trên bán đảo Ban căng
Người chẳng thấy chỉ thấy trời im lặng
Một mình em giữa màn đêm thanh vắng
Em đi tìm anh trên bán đảo Ban căng
Em trèo lên đỉnh núi cao Các pat
Nhìn theo anh xa vút biết về đâu
Chân anh đi xa lắc tận trời Âu
Dòng nước mắt bỗng trào ra chua xót
Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Theo ven bờ sóng vỗ triền miên
Buồn chao ơi! Gió làm em phiêu bạt
Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền
Ôi dòng xanh thì thầm sông Đanuyp
Có gì nằm sâu giữa dòng sông
Mà ngàn năm sông cùng thôi một nhịp
Chỉ riêng em nhức nhối vết thương lòng
Ôi trái đất rộng làm chi bát ngát
Cho loài người chia biên giới thế gian
Cho sa mạc thôi từng cơn bão cát
Cho tình em chưa bén đã lụi tàn
Ôi dân gian mấy nghìn năm kiếp sống
Biết gì không quằn quại một tình yêu
Anh có nghe trong gió cồn xao động
Em lang thang lạc lõng giữa trời chiều
Anh không biết hay anh không muốn biết
Sao tim anh tê lạnh cóng thờ ơ
Và giờ đây ái tình anh đã chết
Em vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ
Em vẫn đến Biển Đen xưa dào dạt
Vẫn theo dòng Đanuyp những đêm trăng
Vẫn trèo lên đỉnh núi cao Các Pat
Em đi tìm anh trên bán đảo Ban căng. Mối tình đầu Mối tình đầu đã qua
Không bao giờ trở lại
Nhưng còn nỗi xót xa
Như gió mùa thổi mãi
Hàng cây trút lá vàng
Rừng cây xanh lộc biếc
Cứ mỗi độ thu sang
Lá rung cành tha thiết
Thật kỳ lạ tình đầu
Như cây khô khát nắng
Tưởng rằng sẽ nói nhiều
Mà suốt đời im lặng
|